Gần đây Tea nghe một podcast nói rằng: con người đau khổ trong các mối quan hệ vì trao niềm tin cho người chưa xứng đáng.
Ai cũng thích chơi với người có công việc xịn, học giỏi, giàu có – mong được giới thiệu, học hỏi, hay đơn giản là được rủ đi ăn nhà hàng sang. Đó là bản năng xã hội, chẳng có gì sai.
Sai ở chỗ kỳ vọng quá sớm.
- Người ta chưa từng giới thiệu bạn với ai giá trị, mình vẫn chờ.
- Người ta chưa chỉ cho mình cách học, thậm chí hướng sai, mình vẫn tin.
- Người ta chưa bao giờ mời mình nổi một ly nước, mình vẫn nghĩ họ sẽ hào phóng.
Họ không sai. Nhưng chính những kỳ vọng đó làm mình thất vọng.
Tea rút ra điều gì?
- Chờ “hành động” rồi mới cộng điểm. Tính bằng thứ họ đã làm, không phải bằng hào quang họ sở hữu.
- Niềm tin đi kèm giới hạn. Ban đầu hãy tin vào những thứ nhỏ và dễ kiểm chứng.
- Cho đi nhưng không “tự trói”. Thân thiện, chân thành – nhưng để họ xây niềm tin bằng chính hành động của họ.
Khi kỳ vọng đúng chỗ, mình vẫn có thể tận hưởng mối quan hệ đẹp mà không bị hụt hẫng vì những điều mình tự tưởng tượng.