Có thời gian Tea sống như chiếc đồng hồ hoàn hảo: 4h30 sáng thức dậy, uống nước, pha cà phê, đọc sách đến 8h rồi đi làm. Chiều chạy bộ 5 km, tối về nấu ăn, ngủ sớm. Mọi thứ đâu ra đó.
Rồi một loạt biến cố ập tới: công việc, chuyện cá nhân, cảm xúc tụt dốc. Tea bắt đầu thức khuya ôm điện thoại, ăn uống qua loa, bỏ chạy bộ. Tệ nhất là rơi vào thói quen uống nhiều – có hôm 11–12 giờ trưa mới tỉnh.
Có hôm soi gương mà không nhận ra mình nữa. Và câu dạy dỗ vang lên: "Con phải tự cứu con, không ai cứu được con ngoài con."
Tea đã làm gì?
- Đăng ký lại phòng gym dù là buổi tối mùa đông. Chạy lại chương trình Couch to 5K.
- Giảm rượu từng bước – đặt mục tiêu zero về dài hạn.
- Thay điện thoại bằng Kindle để ngủ sớm, cắt bớt ánh sáng xanh.
- Ngồi cạnh cửa sổ buổi sáng, chỉ để hít thở và nhìn đường phố trước khi lao vào công việc.
- Cho phép mình ăn "ngoại lệ" một lần/ngày, còn lại quay về bữa ăn lành mạnh.
- Viết nhật ký, nghe podcast chữa lành – chấp nhận vấn đề không thể giải quyết trong một đêm.
Một năm sau, Tea dậy sớm trở lại (7h rồi 6h, rồi 5h). Không còn cảm giác phải hoàn hảo, chỉ biết mình đang đi đúng hướng.
Nếu bạn đang ở đoạn trượt dài, đừng chờ một "cú hích" thần kỳ. Chỉ cần thay một thói quen nhỏ, rồi tiếp tục thêm một thói quen nữa. Chậm mà chắc, và nhớ: "Con phải cứu con."