insights

mỗi người có nhịp lớn lên riêng

|

viết vào

2025
|

thời gian đọc

5 min
Mỗi Người Có Nhịp Lớn Lên Riêng

"những hiểu biết từ các cuộc trò chuyện thực tế và những vấn đề thực tế"

Một buổi chiều Chủ Nhật nóng bức ở Sài Gòn, mình sang nhà cô học. Cô bảo: “Đến bây giờ cô trung dung, bình thản lắm, cái gì được thì được, không được thì thôi cũng không cố chấp.” Câu nói nhẹ tênh ngày ấy, giờ mình mới hiểu được một phần rất nhỏ.

Trong chuyện học tập và phát triển bản thân, Tea muốn nhắc mình và nhắn với mọi người: hãy nhẹ nhàng hơn với chính mình. Học thì cứ học thôi, đừng tự hỏi cái gì quan trọng nhất, cái gì phải tới trước. Chỉ cần mình bắt tay vào làm, đó mới là điều quan trọng.

Hồi mới học lập trình, làm automation, nhiều người bảo: “Phải biết Python, phải nắm HTML, CSS chắc mới làm được.” Ừ thì có những thứ đó sẽ tốt hơn, nhưng phải mất bao lâu? Lỡ học xong cả khóa cơ bản mà nản luôn thì sao? Không ai cấm mình “hành” trước rồi “học” sau cả. Chọn một dự án mình thật sự cần, copy code cũng được miễn là không bê nguyên xi mang đi bán, rồi chỉnh từng chút một. Sau này rảnh thì quay lại học cơ bản tiếp.

Học tiếng Anh cũng vậy. Người ta thường nói phải vững ngữ pháp, từ vựng rồi mới học nói, thậm chí có lớp dành vài tháng chỉ để “chữa mất gốc” trước khi cho học viên mở miệng. Đó có thể là một cách, nhưng cách nhanh hơn — và chuẩn hơn — là cứ đi nói luôn, giao tiếp luôn, rồi bổ sung dần. Biết bao câu chuyện người giỏi tiếng Anh nhờ “lao” ra đường mà luyện mỗi ngày.

Người ta vẫn bảo: “Hãy đi thì sẽ đến.” Nếu ngay từ đầu mình đã sợ và cứ lo thì khi nào mới bắt đầu, bao giờ mới tới đích? Cứ đi rồi học tới đâu hay tới đó. Không biết thì học, chưa giỏi thì luyện. Hôm nay mệt thì mai học tiếp. Chấp nhận việc mình chưa hoàn hảo, bởi phiên bản sau sẽ luôn tốt hơn phiên bản trước.

Trẻ con cũng đâu phải đứa nào cũng phải biết lẫy, biết bò rồi mới chạy. Mỗi đứa có nhịp lớn lên riêng. Có bé bỏ qua bước bò, bám ghế đứng dậy rồi vài ngày sau bước đi. Có bé ngồi xe tập đi cả tháng, đến hôm buông tay là chạy ào ào. Mỗi nhịp riêng đều có giá trị của nó.

Những gì mình làm hôm nay mai này có thể trở thành “legacy” — di sản — chứ không hề vô nghĩa. Những đoạn Selenium mình từng viết khi chưa có Codex hay Claude vẫn giúp mình suy nghĩ tốt hơn, xử lý vấn đề nhanh hơn. Công cụ càng mạnh thì di sản đó càng giúp mình bứt phá.

Hoàn hảo của hôm nay chưa chắc đúng, nhưng biết đâu ngày mai lại đúng. Quan trọng không phải là bạn đã đi qua bao nhiêu bước, mà là bạn dám bắt đầu, dám đi tiếp và không sợ mình chưa hoàn hảo. Cứ đi, cứ làm, rồi đến một lúc nhìn lại bạn sẽ thấy: mình luôn tiến về phía trước.

bạn nghĩ sao?

bài viết này có thể bắt đầu như một ghi chú nguệch ngoạc trên mặt sau của tờ hóa đơn trong chuyến xe buýt, một tia sáng từ cuộc trò chuyện với ly bia leffe, hoặc những ghi chú từ cuộc gọi khách hàng chiều chủ nhật khiến mình đầy ý tưởng. dù nó đến như thế nào, mình hy vọng nó tìm đến bạn đúng lúc.

nếu nó khuấy động điều gì đó trong bạn, hoặc nếu bạn chỉ tò mò về việc tự động hóa những phần nhàm chán trong công việc đến việc ghi lại khoảnh khắc tĩnh lặng của bạn trong buổi chụp ở quán cà phê. chúng ta có thể sắp xếp gặp nhau không?

mình rất muốn ở phía bên kia cuộc trò chuyện.

Thi Nguyen cung cấp dịch vụ tư vấn marketing và tự động hóa cho doanh nghiệp nhỏ và vừa. Email: dakthi9@gmail.com. Hiện cô ấy sống tại London, UK.
giữ liên lạc (mình rất vui)
Copyright © 2025. Được tạo bởi Thi Nguyen