Thi Dac Nguyenbut it's pronounced Tea

trải nghiệm đọc

chọn module

bài 01

Tự cứu lấy mình

4 min7 thg 3, 2025

Có thời gian Tea sống như chiếc đồng hồ hoàn hảo: 4h30 sáng thức dậy, uống nước, pha cà phê, đọc sách đến 8h rồi đi làm. Chiều chạy bộ 5 km, tối về nấu ăn, ngủ sớm. Mọi thứ đâu ra đó.

Rồi một loạt biến cố ập tới: công việc, chuyện cá nhân, cảm xúc tụt dốc. Tea bắt đầu thức khuya ôm điện thoại, ăn uống qua loa, bỏ chạy bộ. Tệ nhất là rơi vào thói quen uống nhiều – có hôm 11–12 giờ trưa mới tỉnh.

Có hôm soi gương mà không nhận ra mình nữa. Và câu dạy dỗ vang lên: "Con phải tự cứu con, không ai cứu được con ngoài con."

Tea đã làm gì?

  1. Đăng ký lại phòng gym dù là buổi tối mùa đông. Chạy lại chương trình Couch to 5K.
  2. Giảm rượu từng bước – đặt mục tiêu zero về dài hạn.
  3. Thay điện thoại bằng Kindle để ngủ sớm, cắt bớt ánh sáng xanh.
  4. Ngồi cạnh cửa sổ buổi sáng, chỉ để hít thở và nhìn đường phố trước khi lao vào công việc.
  5. Cho phép mình ăn "ngoại lệ" một lần/ngày, còn lại quay về bữa ăn lành mạnh.
  6. Viết nhật ký, nghe podcast chữa lành – chấp nhận vấn đề không thể giải quyết trong một đêm.

Một năm sau, Tea dậy sớm trở lại (7h rồi 6h, rồi 5h). Không còn cảm giác phải hoàn hảo, chỉ biết mình đang đi đúng hướng.

Nếu bạn đang ở đoạn trượt dài, đừng chờ một "cú hích" thần kỳ. Chỉ cần thay một thói quen nhỏ, rồi tiếp tục thêm một thói quen nữa. Chậm mà chắc, và nhớ: "Con phải cứu con."

bài 02

Đừng trao niềm tin quá sớm

3 min7 thg 3, 2025

Gần đây Tea nghe một podcast nói rằng: con người đau khổ trong các mối quan hệ vì trao niềm tin cho người chưa xứng đáng.

Ai cũng thích chơi với người có công việc xịn, học giỏi, giàu có – mong được giới thiệu, học hỏi, hay đơn giản là được rủ đi ăn nhà hàng sang. Đó là bản năng xã hội, chẳng có gì sai.

Sai ở chỗ kỳ vọng quá sớm.

  • Người ta chưa từng giới thiệu bạn với ai giá trị, mình vẫn chờ.
  • Người ta chưa chỉ cho mình cách học, thậm chí hướng sai, mình vẫn tin.
  • Người ta chưa bao giờ mời mình nổi một ly nước, mình vẫn nghĩ họ sẽ hào phóng.

Họ không sai. Nhưng chính những kỳ vọng đó làm mình thất vọng.

Tea rút ra điều gì?

  1. Chờ “hành động” rồi mới cộng điểm. Tính bằng thứ họ đã làm, không phải bằng hào quang họ sở hữu.
  2. Niềm tin đi kèm giới hạn. Ban đầu hãy tin vào những thứ nhỏ và dễ kiểm chứng.
  3. Cho đi nhưng không “tự trói”. Thân thiện, chân thành – nhưng để họ xây niềm tin bằng chính hành động của họ.

Khi kỳ vọng đúng chỗ, mình vẫn có thể tận hưởng mối quan hệ đẹp mà không bị hụt hẫng vì những điều mình tự tưởng tượng.

bài 03

FOMO quá thì làm sao?

28 thg 1, 2025

Không biết bạn có từng chơi The Sims chưa? Trò này giả lập cả cuộc đời một con người: đi học, đi làm, học kỹ năng, lập gia đình. Có lẽ nó gây sốt vì cho mình sống một cuộc đời khác.

Trong game, mỗi nhân vật có khoảng đời nhất định—khoảng 60 năm tương đương một tuần thời gian thực. Người chơi buộc phải chọn nhân vật của mình làm gì với thời gian đó. Muốn trở thành nhạc sĩ, phải dành cả chục năm luyện tập, rồi vẫn phải chăm sóc gia đình, thể thao… nếu không họ sẽ buồn bã, làm việc kém, không đạt mục tiêu.

Người chơi có thể tạo nhiều nhân vật, mỗi nhân vật là một đời sống khác nhau. Ở chế độ dễ, Sim ngoan ngoãn: bảo tập thể thao thì tập, ăn uống bình thường cũng vui vẻ. Ai cũng có thể trở nên “hoàn hảo”. Còn chế độ khó, Sim ẩm ương hơn: bảo đi tập đàn thì tuột mood, thấy người ghét trong nhà hàng là mất hứng.

Nuôi Sim chế độ khó đòi hỏi người chơi phải quan sát, chiều chuộng một chút. Nhưng chính vì vậy mà khi Sim vẫn đạt thành công, cảm giác vui hơn hẳn chơi chế độ dễ.

Cuộc đời thật của mình cũng giống vậy:

  • Ai cũng sinh–lão–bệnh–tử. Khi mình rời đi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nên điều mình làm được là đóng góp một phần nhỏ để sự tiếp diễn đó tốt đẹp hơn.
  • Mỗi người có giới hạn thời gian. Muốn giỏi một thứ phải hy sinh thứ khác. Quan trọng là mình chọn đầu tư vào điều gì và vui vẻ với lựa chọn đó.
  • Có người “chơi” cuộc đời ở chế độ dễ, có người ở chế độ khó. Đem tiêu chuẩn của người khác áp lên bản thân là vô ích.

Mình tự nhắc: chắc mình đang chơi game khó nên mới “ẩm ương” như vậy. Vậy nên 2025, dù dễ nổi FOMO khi thấy người ta học cái này cái kia, hãy chậm lại một nhịp. Học cái mới nếu nó làm mình vui, giúp mình phát triển—không phải vì thấy người khác có nên mình cũng phải có.

Hãy chơi trò chơi của chính mình. Chúc bạn qua màn 2025 xuất sắc rực rỡ!

bài 04

Khi chiếc xe không còn là tất cả

28 thg 11, 2024

Nay đi dạo quanh công viên với một người bạn, mình nhớ lại rất nhiều suy nghĩ. Chắc bà này cũng đặc biệt, vì mỗi lần gặp bạn ấy, mình lại suy nghĩ nhiều về mấy thứ lớn lao, những chuyện tưởng chừng không phải việc của mình.

Thiệt ra, lúc nào mình chẳng nghĩ mấy chuyện bao đồng đó, chỉ có điều khi gặp bạn, mình mới nói ra thôi.

Cũng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng mình biết ở dưới quê, có nhiều gia đình không khá giả gì. Thế nhưng, khi con cái lớn lên, tầm 18–20 tuổi, họ lại cố gắng mua cho con một chiếc xe máy “xịn.” Không phải xe đua, nhưng con gái thì cũng phải có Air Blade hay Vision đàng hoàng để đi lại. Nhiều gia đình phải mua trả góp, thành ra đã khó khăn rồi mà mỗi tháng lại thêm nỗi lo đóng tiền xe. Họ cứ rơi vào vòng xoáy khó mà thoát ra, khó mà để dành được chút vốn liếng.

Ví dụ chiếc xe gần 50 triệu đó, nếu dùng để học một khóa tiếng Anh, có thể giúp con cái kiếm thu nhập cao hơn nhiều. Ngay cả khi đi làm phục vụ trong nhà hàng phục vụ khách Tây, mức lương và cơ hội cũng khác hẳn so với người không biết tiếng Anh.

Nhưng vì không hiểu rõ, hoặc vì hệ giá trị lệch lạc, nhiều người không nhận ra điều gì thật sự quan trọng. Người ta hay nói “xướng ca vô loài”, nhưng nếu thiếu âm nhạc, tinh thần, nghệ thuật, văn hóa, con người dễ bị tiền bạc cuốn đi, dễ rơi vào những giá trị phù du. Nhất là tiền.

Có lẽ vì ngày xưa khổ, nên bây giờ kiếm được tiền, người ta càng quý, thậm chí ám ảnh với chuyện kiếm càng nhiều càng tốt. Mình nói với bạn là đôi khi người ta mua đồng hồ đắt không hẳn để khoe. Đó chỉ là phần nhỏ. Thực ra họ tự an ủi, tự tạo cảm giác an toàn, bù đắp cho quá khứ thiếu thốn.

Hôm rồi mình đi chụp ảnh cho một người bạn ca sĩ. Trên đường về, bác tài taxi than London khó sống. Còn cô bạn thì bảo: “Thật ra tao thấy London dễ sống, còn sướng nữa là khác.”

Cô không nói vậy vì có ai chu cấp. Cô chỉ biết rõ mình thích gì. Ở đây cô có thể đi chợ, nấu ăn lành mạnh, chạy bộ trong công viên, đi tàu điện ngầm khỏi kẹt xe. Cô đủ chi trả căn hộ riêng, vẫn có thời gian đi hát, chơi nhạc, làm điều mình yêu. Với cô như vậy là quá tuyệt.

Cô kể mười năm trước, thu nhập ít hơn nhiều mà vẫn thấy mình sướng. Vì cô biết đủ: đáp ứng nhu cầu cơ bản và có đời sống tinh thần nhiều màu sắc. Thế là hạnh phúc.

Mình nghĩ, nếu những đứa trẻ ở quê hay bất cứ đâu có một sở thích, đam mê khiến chúng cảm thấy tốt hơn, được chữa lành, có động lực, chúng sẽ không tiêu 50 triệu vào chiếc xe. Chúng có thể để dành mua đồ vẽ, sưu tầm tranh, làm hồ cá, mua đàn, hoặc đơn giản là đi đây đi đó để trải nghiệm và học về thế giới.

Chúng vẫn đi chiếc xe bình thường để tới trường, đâu cần xe quá đắt. Khi có thứ khác để quan tâm và tự hào, giá trị của chiếc xe không còn là tất cả.

Rốt cuộc, chiếc xe dù đắt tới đâu cũng không theo bạn được nếu du học hay sống ở đất nước khác. Nhưng kiến thức và trải nghiệm bạn tích lũy sẽ theo bạn cả đời.

bài 05

Học giúp đầu óc khỏe mạnh

3 min22 thg 11, 2024

Hồi học lớp 12, mình nhận ra một điều rất hay ho, để mình kể các bạn nghe.

Cùng thời điểm đó, lúc mình đi dạy tiếng Anh được một năm.

Năm đó, thi đại học xong, sáng đi thi, chiều đi dạy tiếng Anh, rồi sáng hôm sau lại đi thi tiếp, tối lại đi dạy. Nói chung là cuốn lắm. Có một đợt, mình cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, đuối, không hiểu sao mà đuối.

Phát hiện thú vị

Rồi mình vô tình học được một thứ gì đó – mình không nhớ chính xác, hình như là Toán, gặp một thầy dạy Toán khá hay, rồi sáng học Toán, tối đi dạy tiếng Anh. Tự nhiên thấy khỏe lại. Không phải vì Toán có liên quan gì đến tiếng Anh, mà là não có cái để "ăn".

Lúc đó mình nhận ra: học một cái gì đó – bất cứ cái gì – sẽ giúp cho mình có sức sống trở lại.

Áp dụng cho người đi làm

Và điều này đúng với cả người đi làm.

Chị bạn mình làm công ty, công việc chủ yếu là cho đi – dùng kinh nghiệm, kiến thức để hỗ trợ người khác. Nhưng nếu chỉ cho đi mà không có đầu vào, thì cũng sẽ cạn kiệt.

Nhiều người nói: "Kiến thức cho đi không bao giờ mất." Đúng, nhưng nếu không có gì bổ sung vào, thì mình cũng sẽ trở nên trống rỗng.

Giải pháp đơn giản

Giải pháp là: học một cái gì đó mới. Không cần liên quan đến công việc, chỉ cần để não có cái để tiêu hóa.

  • Bạn làm ngân hàng? Học đàn guitar.
  • Bạn làm kế toán? Học cắm hoa.
  • Bạn làm IT? Học nấu ăn.

Chẳng liên quan gì, nhưng nó giữ cho đầu óc mình khỏe mạnh.

Thói quen của mình

Mình cũng áp dụng cách này. Sáng nào cũng học một cái gì đó. Một tuần luôn dành thời gian để học – có thể là code Python, có thể là marketing, có thể là quảng cáo.

Không phải để kiếm tiền từ nó.

Không phải để nó bổ sung trực tiếp vào công việc.

Mà là để giữ cho mình không bị khô cứng.

Kết quả bất ngờ

Nhưng rồi cũng sẽ có lúc nó được dùng đến.

Có những kỹ năng mình học chơi chơi, tưởng vô dụng, nhưng rồi đến một ngày, nó quay lại giúp mình theo một cách không ngờ tới.

bài 06

Ngưỡng chịu đau trong trading và rủi ro sự nghiệp

7 thg 3, 2025

Gary Stevenson và cuốn The Trading Game đang khiến cả Kindle lẫn bộ não mình sáng rực. Mình nghĩ sẽ đọc một hồi ký về tiền bạc nhanh chóng; hoá ra lại nhận được bài nhập môn về kinh tế vĩ mô, tâm lý rủi ro và cách ở lại cuộc chơi đủ lâu để tạo khác biệt.

Trader thực chất đặt cược vào điều gì

Cốt lõi của nghề này là đoán động thái tiếp theo của ngân hàng trung ương: lãi suất tăng, giữ nguyên hay rớt? Stevenson kể chuyện những desk cho vay USD dài hạn rồi đi vay lại qua đêm — một kiểu chênh lệch chỉ hiệu quả nếu bạn đọc Uỷ ban Chính sách Tiền tệ (MPC) chuẩn hơn người khác. Không lạ khi trader tôn trọng các thành viên MPC: họ ở gần “cần gạt” hơn cả người trực tiếp nhấn nút mua bán.

Mình vẫn còn bài tập: hiểu rõ cơ chế cho vay/đi vay đó, công cụ dùng ra sao và lợi nhuận phản ánh thế nào trên P&L của desk. Đây sẽ là chủ đề đào sâu tiếp theo của mình.

Trader có tạo ra giá trị?

Đọc Stevenson song song với Daniel Priestley mở ra góc nhìn thú vị. Priestley là doanh nhân của giới doanh nhân: trao quyền cho doanh nghiệp nhỏ, tìm micro-niche, tạo việc làm, giữ thuế thấp để người xây dựng ở lại. Stevenson thì thẳng thắn về chuyện của cải dồn lên đỉnh và kêu gọi đánh thuế người giàu mạnh tay hơn. Hai người vừa tranh luận trên podcast Diary of a CEO của Steven Bartlett—một cuộc đụng độ trái-phải rất rõ ràng.

Dù vậy họ cùng lo lắng: dòng tiền đổ vào tài sản không tạo giá trị thay vì bơm cho đổi mới thực sự. Priestley chọn cách thiết kế ưu đãi; Stevenson thiên về phân phối lại. Mình chưa biết mình đứng ở đâu, nhưng giữ song song hai lăng kính giúp quyết định nghề nghiệp bớt ý thức hệ, thực tế hơn.

Bài học ám ảnh: ngưỡng chịu đau

Một câu của Stevenson cứ vang lên trong đầu: “Mỗi trader đều có ngưỡng chịu đau. Bạn có thể nắm trong tay thương vụ tốt nhất thế giới, nhưng nếu chạm ngưỡng đó thì cũng vô ích—bạn buộc phải rời ván.” Tức là: sống sót là một phần của chiến lược. Không chỉ biết đích đến; bạn phải có thanh khoản, vốn và cả sức chịu đựng cảm xúc để trụ lại tới khi chạm đích.

Quan niệm này áp thẳng vào đời sống. Bạn có thể theo đuổi công việc ý nghĩa, xây sản phẩm, mở studio—nhưng nếu hết tiền hoặc kiệt sức trước khi mọi thứ vận hành, chẳng ai nhớ tới dự định cao đẹp ban đầu. Mục tiêu không phải bắt đầu một hành trình nghe “oách”, mà là hoàn thành nó.

Áp dụng vào những bước đi của mình

Hiện mình đang được một công ty mời gọi. Vài năm trước chắc mình nhận ngay vì sợ bỏ lỡ. Lần này mình đi quanh văn phòng như một consultant, lắng nghe, hỏi câu chuyện vận hành và nhận ra mình có thể lựa chọn. Biết mình có nhiều phương án khiến tâm lý đảo chiều: mình trân trọng công việc hiện tại hơn vì không còn bị kẹt ở đó.

Tư duy đó cũng áp vào các thí nghiệm trading mình muốn thử—mở tài khoản nhỏ, so giá trái phiếu chính phủ Anh với vàng giao ngay, kiểm nghiệm xem vàng miếng có “ăn đứt” đồ sưu tầm không. Mình chỉ rót khoản có thể mất được, giữ “ngưỡng chịu đau” trong vùng an toàn để học mà không đốt sạch tiền tiết kiệm.

Kiểm soát cảm xúc cũng là kỹ năng

Không chỉ trên sàn, team mình cũng có hôm cảm xúc bùng lên quá mức cần thiết. Nó nhắc mình rằng người lãnh đạo trụ vững là người giữ được bình tĩnh. Mình chưa có siêu năng lực đó, nên học cách điềm tĩnh—nhất là khi mình tin mình đúng—đang dần trở thành một thói quen luyện tập.

Danh sách đào sâu tiếp theo

  • Thời gian làm việc của trader: team của Stevenson có mặt lúc 6 giờ sáng và kết thúc đầu giờ chiều. Liệu London nói chung có vậy?
  • Sản phẩm cụ thể đứng sau các giao dịch kiểu “cho vay dài, vay lại qua đêm”.
  • Khả năng tận dụng tự động hóa (GPT + Selenium) để hỗ trợ thí nghiệm trading mà vẫn kiểm soát, không để AI tự ý thao tác.

Hiện tại mình cứ tận hưởng việc đọc sách, ghi chú câu hỏi và để ý tưởng ngấm dần. Sống sót trước, phất lên sau — đó là luật trên trading floor và ngày càng đúng với cách mình thiết kế sự nghiệp.

bài 07

Tìm thấy mục đích qua ống kính: nhiếp ảnh sự kiện và bài học phục vụ

5 min22 thg 12, 2024

Khi nhận công việc full-time đầu tiên ở Anh, mình cũng giống nhiều người mê nhiếp ảnh: sắm một chiếc Canon 5D Mark III. Đó là món đồ chơi mới, phần thưởng cho hành trình tìm việc thành công. Mình mê thông số kỹ thuật, việc xoay từng nút ở chế độ manual, cảm giác chuyên nghiệp khi cầm máy.

Nhưng vẫn thiếu thứ gì đó.

Cảm giác trống trải khi chụp một mình

Mình mang máy đi dạo, săn góc chụp thú vị. Mình học khẩu độ, tốc độ, ISO — mọi thứ kỹ thuật. Ảnh phong cảnh, kiến trúc, đường phố đều ổn, thậm chí khá tốt.

Nhưng về nhà xem lại, lòng vẫn... trống. Không có kết nối, không tia lửa. Những tấm ảnh chỉ như bài tập bố cục và phơi sáng.

Phát hiện tối thứ Năm

Ngoài giờ làm, mình chơi accordion. Tối thứ Năm nào cũng tới một quán pub có buổi jam session. Những người ở đó trở thành bạn thân của mình, không chỉ là quen biết xã giao.

Một lần mình mang máy. Không vì mục đích lớn lao, chỉ muốn chụp bạn mình đang chơi nhạc. Mình tình nguyện làm photographer — không thù lao, không danh phận, chỉ là người có máy ảnh muốn giúp.

Và lúc đó mọi thứ bỗng khớp lại.

Niềm vui phục vụ qua nhiếp ảnh

Chụp bạn bè biểu diễn khiến nhiếp ảnh đổi khác hẳn. Bỗng nhiên mỗi tấm ảnh có mục đích:

  • Nhạc công có hình ảnh dùng cho profile cá nhân.
  • Ban nhạc có nội dung để quảng bá show.
  • Mọi người có kỷ niệm về những đêm họ thực sự sống hết mình với âm nhạc.

Một cử chỉ tưởng nhỏ, chỉ hơi mất thời gian với mình, lại có giá trị thực với họ. Và niềm vui của họ trở thành niềm vui của mình. Sự biết ơn của họ thắp lửa cho đam mê của mình.

Mình nhận ra: Mình không yêu nhiếp ảnh một cách chung chung. Mình yêu nhiếp ảnh sự kiện. Mình yêu việc ghi lại khoảnh khắc con người tỏa sáng và phục vụ họ qua ống kính.

Mẫu số chung của mục đích

Đây không phải lần đầu mình nhận ra mô thức này. Nhiều năm trước, mình mê chèo SUP (paddleboarding). Nhưng chỉ hưởng thụ cho riêng mình là chưa đủ. Mình luôn nghĩ: “Làm sao nhiều người khác cũng cảm nhận được điều này?”

Thế rồi mình mở một công ty du lịch trải nghiệm paddleboard. Không phải vì muốn cơ bắp hay thành vận động viên, mà vì mình muốn chia sẻ cảm giác lướt trên mặt nước — sự kết hợp hoàn hảo giữa vận động và bình yên.

Dụng cụ không quan trọng bằng việc phục vụ

Bài học rút ra: Mọi công cụ, kỹ năng hay công nghệ mới chỉ có ý nghĩa khi nó giúp mình phục vụ người khác.

Dù là:

  • Máy ảnh ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất của ai đó
  • Đoạn code giải quyết vấn đề cho khách hàng
  • ChatGPT hỗ trợ ai đó diễn đạt tốt hơn
  • Chiếc paddleboard mang đến trải nghiệm phiêu lưu đầu đời

Bản thân công cụ không đem lại sự viên mãn. Chính việc phục vụ mới làm được điều đó.

Khung tìm mục đích của mình

Giờ đây, khi gặp điều gì mới — công cụ AI mới, ngôn ngữ lập trình mới, bất kỳ thứ “lấp lánh” nào — mình tự hỏi:

  1. Cái này giúp ai?
  2. Nó giải quyết vấn đề gì cho họ?
  3. Mình có thể dùng nó để mang lại niềm vui hay giá trị cho người khác thế nào?

Nếu không trả lời được, mình bỏ qua. Cuộc đời quá ngắn để làm chủ một công cụ không phục vụ ai.

Những điều nhỏ cũng đáng giá

Bạn không cần mở công ty hay dự án hoành tráng. Đôi khi sự phục vụ lớn nhất nằm trong những cử chỉ nhỏ:

  • Chụp ảnh trong buổi diễn của bạn bè
  • Dạy ai đó một kỹ năng mới
  • Tự động hóa một việc lặp lại cho đồng nghiệp
  • Đơn giản là có mặt cùng công cụ khi ai đó cần

Chìa khóa là chuyển tư duy từ “Mình làm được gì với thứ này?” sang “Mình làm được gì cho người khác bằng thứ này?”

Chỉ một thay đổi nhỏ, nhưng làm mọi thứ khác hẳn.