Thi Nguyen

Thi Nguyen

Teacher at Thi IELTS

Một ngày đẹp trời cây gì cũng sẽ nở hoa

Ngày 5 tháng 6 năm 2022 là ngày mà em không bao giờ có thể quên được, chính là ngày em đặt chân lên nước Anh sau chuỗi ngày mệt mỏi, chờ đợi hồ sơ, và bỏ lại phía sau quá khứ không vui. Lúc đó, em có thể lựa chọn bỏ hết mọi thứ lại phía sau, không dạy tiếng Anh nữa, và cũng không muốn liên quan gì đến nơi mình đã ra đi…

Song nguồn động lực để em tiếp tục chính là những thông tin tốt đẹp cứ bay về như ‘ngày mai gia đình anh sang Mỹ’, ‘chị vừa nhận visa rồi em ơi!’ ‘nhà chị chuẩn bị sang Canada’…. Từ những người mà emcó cơ hội hỗ trợ một chút trong hành trình đi tìm miền đất hứa.

Được đồng hành, và cũng chính mình đã trải qua những khó khăn đó, em muốn chia sẻ với các anh chị trong nhóm mình rằng: tiếng Anh không khó, đừng sợ tiếng Anh nữa nha!

Em xin nói một chút về câu chuyện của mình,: lúc em bắt đầu làm hồ sơ du học Anh, em có IELTS 8.0. em nghĩ mình sẽ không gặp khó khăn gì, thật là lầm to. Té ra cái khó nhất trong hành trình để đi nước ngoài là tài chính, kinh nghiệm làm việc, hồ sơ. Những cái này không thể tốn một, hai năm mà có thể tính bằng chục năm, thậm chí mấy chục năm mới có thể có đủ được.

Như em, xin offer – thư mời nhập học của trường đã là một vấn đề, khi ngành học của em là Events (sự kiện), mà lại nộp đơn để đi học Accounting (kế toán). Vì vậy em phải viết thư giải thích, tham gia phỏng vấn (em rớt hai lần đầu, lần 3 mới đậu). Mà đâu phải vậy là được, em còn phải đi thực tập trong công ty kiểm toán (nhận ra là mình không thích lắm hihi), học thêm các khóa học liên quan để trường và Home Office (bộ Nội Vụ Anh chịu trách nhiệm về di trú) thấy mình ‘đi học thật’ và duyệt hồ sơ. Quá trình này cũng đã cả năm trời, mà vậy là đã ít lắm so với những anh chị khác.

Tài chính còn khó hơn nữa. Tính ra để đi được ban đầu, thậm chí nếu sử dụng ‘dịch vụ chứng minh tài chính’, em vẫn cần khoảng 300-500tr, một con số quá lớn cho một đứa mới ra trường, đi làm giáo viên bình thường ở một trung tâm tiếng Anh tại SG. Em đã làm thêm, dạy thêm, dành dụm, tính rằng 3-5 năm sau có đủ tiền mình lại tiếp tục theo đuổi giấc mơ. May sao cũng cảm ơn Ba Mẹ em hỗ trợ cho tài chính, sau một năm em tạm có đủ tài chính để khởi hành.

Vậy thôi chứ vẫn chưa là gì so với những khó khăn mà các anh chị em có dịp đồng hành với trải qua. Có người tốn 10 năm để phải xử lí hàng tá khó khăn, rắc rối tại VN trước khi được đóng mộc nhập cảnh vào một đất nước xa xôi nào đó. 5-7 năm kinh nghiệm làm việc, vài tỷ, thậm chí vài chục tỷ trong tài khoản, là những gì mà các anh chị ấy phải bỏ ra để theo đuổi ước mơ cuộc sống mới cho gia đình.
Em cho rằng so với những khó khăn ấy, việc học tiếng Anh để đủ chuẩn chỉ tốn có 1, nhiều lắm là 2 năm, mỗi tuần cũng chỉ dành vài tiếng, thay vì 40 tiếng/tuần, 365 ngày/năm trong vòng nhiều năm như các anh chị khác. Nên là em thấy thật ra tiếng Anh là ddễ nhất trong các điều kiện để đi nước ngoài.

Quay lại lí do em không thể buông được nghề giáo là em lỡ bị mê, nhìn thấy những anh chị học viên có thể đi đây đó tự tin dùng vốn ngoại ngữ mà mình chia sẻ thì hơn ai hết em là người cảm thấy hạnh phúc nhất. Em từng làm thêm vài công việc khác như kế toán này kia nhưng cảm giác rất là khác, trông hết giờ về vì thấy mệt mỏi. Trong khi đó mỗi ngày dạy em có thể giao tiếp với học viên từ 7g sáng đến 2g chiều mà vẫn tràn đầy năng lượng và vui vẻ. Nên lỡ yêu rồi thì phải kiên trì yêu đến cùng.

P/S: Cảm ơn các anh chị đã đọc tâm tình của em, hi vọng ai đang có mục tiêu gì đó thì cũng hãy mạnh dạn làm và kiên nhẫn, một ngày đẹp trời cây gì cũng sẽ nở hoa.
VI